Còn rất rất nhiều cái tên phải kể đến trong những ngày Sài Gòn “đang ốm”. Giữa những mất mát đau thương tiêu cực, tình người là cái mà mỗi người đều cảm nhận được.
Nhiều nghệ sĩ chọn cách quyên góp, ủng hộ, còn nhiều người khác không ngại khó ngại khổ thì chọn cách trực tiếp giúp đỡ. Họ không màng nguy hiểm của bản thân để sống vì cộng đồng. Bằng chứng đó là ca sĩ Phi Nhung đã, đang phải giành giật sự sống do không may nhiễm bệnh trong quá trình làm từ thiện. Nhiều người đặt câu hỏi liệu họ có sợ không? Có lẽ câu trả lời là có, họ không ngại khó không ngại khổ nhưng câu chuyện liên quan đến tính mạng thì có mấy ai không sợ h.ãi.
Phi Nhung hay Việt Hương có thể chọn về Mỹ sống cho an toàn nhưng họ chọn ở lại vì thấy “nhiều bà con cô bác khổ quá”….
Showbiz không chỉ là "cái chợ", nghệ sĩ không chỉ toàn tiêu cực
Mẩu tin anh ca sĩ trẻ bỏ rơi con cái, vô trách nhiệm, cô kia khoe mẽ hay những cuộc đấu tố trên mạng xã hội khiến người ta so sánh showbiz như cái chợ vỡ, tài năng thì ít mà tai tiếng thì nhiều. Thế nhưng nhìn ở khía cạnh khác, chẳng phải có rất rất nhiều nghệ sĩ vừa tài năng, vừa có tấm lòng rộng mở giúp đời giúp người. Người nghệ sĩ như làm dâu trăm họ. Cuộc đời họ không chỉ có hào quang trên sân khấu. Họ sống vì cộng đồng, phục vụ khán giả cả khi đứng dưới sân khấu hào quang ấy.
Nếu người nghệ sĩ biết dùng danh tiếng và uy tín của mình kêu gọi mọi người đoàn kết chung tay đẩy lùi khó khăn trong dịch bệnh thì đó là điều đáng trân quý mà người bình thường khó làm được.
Những ngày này, người ta thấy hình ảnh những người nghệ sĩ thật khác. Đó là hình ảnh khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi ăn vội gói xôi, hay chiếc bánh mì để vác tiếp hàng tấn gạo trên vai chuyển tới bà con. Hay những khuôn mặt trùm kín mít trong bộ đồ bảo hộ không phân biệt ai với ai, nổi tiếng hay người bình thường.
Họ tất bật từ sáng sớm tới đêm khuya làm bánh mì, chia những xuất quà tới tay người đang cần.
Thay vì ngồi bên chồng con thưởng thức những món ăn tự nấu một cách yên ổn thì Việt Hương hay Phi Nhung lại chọn cách ở lại Việt Nam giúp đỡ vì không đành lòng nhìn những người già yếu thế không có cơm ăn, hay những trẻ em khóc đỏ mắt vì khát sữa.
Nước mắt Việt Hương đã rơi khi đọc những bình luận tiêu cực của khán giả. Đôi lúc cô cũng không hiểu sao cô và những đồng nghiệp của mình làm từ thiện mà còn bị người ta chửi. Thế nhưng khi bình tâm lại, họ lại vui vì đã giúp đỡ được nhiều người. Đó mới là động lực để những nghệ sĩ như họ có thể tiếp tục. Có lẽ, họ chỉ buồn chỉ bối rối khi sức lực có hạn, không thể giúp đỡ hết những người xung quanh.
Riêng Phi Nhung, khi cô không may mắc bệnh, nhiều khán giả cầu nguyện cho nữ ca sĩ. Tuy không mong nhận lại những gì đã cho đi nhưng tình cảm, sự cầu nguyện của khán giả lúc này là động lực khiến nữ ca sĩ có thêm sức mạnh để chiến đấu với bệnh tật. Đó chẳng phải là điều đáng quý hơn cả hay sao?
Làm từ thiện là ở cái tâm của mỗi người. Nhiều người có thể cảm thương trước những câu chuyện, trước những hình ảnh đau thương. Nhưng để biến những cảm thương đó thành hành động thì không dễ gì. Vì vậy, thay vì than trách, đấu tố, chúng ta nên thấu hiểu và cảm thông cho những người xông pha tuyến đầu chống dịch.
Chẳng phải nhờ có họ kêu gọi, hành động thì một ai đó may mắn có oxy để thở kịp thời được qua cơn nguy kịch hay những em nhỏ còn non nớt có sữa để uống qua cơn đói. X.ót xa hơn là những người không may qu.a đời cũng được họ tiễn đưa một đoạn đường cuối khi người thân không thể ở bên cạnh…
Những ngày này, dù muốn hay không, chúng ta hãy cùng nhau sống với sự yêu thương, đùm bọc, giúp đỡ nhau. Để rồi khi khó khăn qua đi, người ta sẽ nhớ hình ảnh người nghệ sĩ Việt mặt đẫm mồ hôi khi vác những bao gạo chuyển tới người nghèo khó. Những hình ảnh đẹp ấy sẽ chẳng bao giờ phai mờ trong lòng khán giả!