Người Nổi Tiếng
Trang tin tức giải trí, tiểu sử người nổi tiếng

Vua bột ngọt giàu nhất Sài Gòn lụi tàn chỉ vì “sắc”

Thời đó, có nhà báo hỏi Trần Thành bí quyết để thành công trong kinh doanh? Ông nói, đó là chữ Tín, lòng trung thực và sự kiên trì. Làm ăn mà không giữ được chữ tín và sự trung thực thì suốt đời chỉ là “tả cống chảy” (người làm công), chẳng bao giờ có thể trở thành “tài xì thẩu” (ông chủ lớn). Của cải mất đi còn có thể gây dựng lại được, nhưng uy tín không còn thì coi như trắng tay.

Trước khi trở thành tỷ phú ông trãi qua bao gian nan từ nhân viên cọ rửa các thùng rác.

Thời niên thiếu, ông di cư đến Việt Nam trong một gia đình nghèo khó. Thời hàn vi, ông vào làm công trong một xưởng ép dầu đậu nành và đậu phộng để sản xuất dầu ăn. Ngày ấy, các xưởng sản xuất loại này hoàn toàn làm thủ công, chỉ có duy nhất một chiếc máy nổ dùng kéo trục ép.

Công việc đầu tiên của Trần Thành trong cơ xưởng sản xuất này là cọ rửa các thùng rác, một công việc nặng nhọc, dơ bẩn và đồng lương cũng rất khiêm tốn. Thế nhưng Trần Thành làm việc một cách cần mẫn, siêng năng, không nề hà công sức. Ngoài công việc của mình, ông còn giúp đỡ những người khác dọn dẹp vệ sinh, thu nhặt vật liệu sản xuất rơi vãi trong xưởng, khiến chủ nhân của xưởng chú ý và quý mến. Chẳng bao lâu ông được chủ cất nhắc phụ trách toàn bộ khâu làm vệ sinh các thùng chứa dầu. Với cơ chế khoán gọn, Trần Thành có thể nhận thầu rồi chia việc lại cho công nhân và hưởng một phần lợi nhuận, nhưng anh không làm thế. Trần Thành vẫn trực tiếp lao động như một công nhân và hưởng phần lương trên chính công sức của mình.

Uy tín của Trần Thành đối với chủ và cả anh em công nhân ngày càng lên cao, từ đó ông được ông chủ Trịnh cho đi thu mua nguyên liệu ở nông thôn các tỉnh miền Tây. Trần Thành sau này từng tâm sự, đây là giai đoạn vô cùng quan trọng, đã làm thay đổi cuộc đời ông ta. Từ một người lao động chân tay, suốt ngày ru rú ở một góc tối tăm trong xưởng, ông bước ra xã hội rộng lớn bên ngoài và ngỡ ngàng làm quen với việc kinh doanh. Điều này đã mở rộng tầm mắt cho ông, để ông quyết tâm học hỏi ở trường đời và tích lũy vốn sống vô cùng quý báu cho sự nghiệp làm ăn.

Từ Nhân viên ông trở thành ông chủ lớn.

Công việc thuận lợi cũng giúp cuộc sống của Trần Thành trở nên dư dả hơn trước, ông lập gia đình và tích lũy được một số vốn.

Cũng vào lúc này, nhận thấy Trần Thành đã “đủ lông, đủ cánh”, ông chủ Trịnh khuyến khích Trần Thành độc lập gây dựng cơ nghiệp, thậm chí còn cho ông vay một số vốn lớn để đầu tư và giao trọn cho ông thầu cung cấp toàn bộ nguyên liệu sản xuất cho xưởng. Đây cũng là cách ông chủ trả công cho những đóng góp cho xưởng của chàng trai nghèo nhưng thật thà, chăm chỉ.

Bột ngọt Vị Hương Tố và mì ăn liền Vị Hương từng có thời gian độc chiếm thị phần từ Quảng trị đến Cà Mau. (Ảnh: Báo Phụ Nữ)

Với bao nhiêu năm kinh nghiệm khi lăn lộn trên thương trường, chẳng bao lâu, Trần Thành trở thành nhà cung cấp các loại hạt có dầu cho hầu hết các hãng xưởng ở khắp miền Nam. Cứ thế, sự nghiệp và tài sản của Trần Thành phất lên như diều gặp gió, chỉ sau một thời gian ngắn, ông đã hoàn lại vốn cho ông chủ cũ và còn đủ khả năng thâu tóm mọi nguồn hàng của ngành nghề này.Nắm được nguồn hàng trong tay, Trần Thành lại nghĩa tiếp đến chuyện phải có một cơ sở sản xuất. Thế là anh lại đầu tư số vốn lớn để thành lập một hãng sản xuất dầu ăn vào loại lớn và hiện đại nhất Miền Nam thời đó. Ngoài ra, với sự nhạy bén đặc biệt trên thương trường, Trần Thành còn đầu tư vào nhiều ngành nghề sản xuất kinh doanh khác nhau. Lợi nhuận từ các cuộc đầu tư, hợp tác làm ăn cứ ào ạt đổ vào két bạc của Trần Thành, chẳng bao lâu ông đã trở thành một trong những tỷ phú đầu tiên của miền Nam Việt Nam.

Mặc dù đã trở nên giàu có, Trần Thành không quên nguồn gốc xuất thân của mình từ một người lao động nghèo khổ. Phòng khách nhà Trần Thành không lúc nào vắng người và ai cũng được ông tiếp đón ân cần. Khách có thể là một nhà doanh nghiệp Đài Loan cần hùn hạp đầu tư làm ăn lớn, cũng có thể là đại diện một hội từ thiện, ban quản trị của một trường học, bệnh viện cần ông ủng hộ không chỉ tiền bạc mà còn cả sự kêu gọi lôi cuốn những người hảo tâm khác. Bởi vì chữ ký ủng hộ của Trần Thành có ý nghĩa như một lời hiệu triệu đóng góp. Đôi khi khách đến chỉ để nhận được một lời khuyên, một sự chỉ bảo tận tình của anh. Những năm ấy, ở tuổi mới xấp xỉ bốn mươi, Trần Thành đã được những người đồng hương Triều Châu ở Chợ Lớn, một khu vực có cộng đồng người Hoa lớn nhất nước ta, tín nhiệm bầu làm bang trưởng, một trường hợp trước đó chưa hề có. Không dừng lại ở đó, Trần Thành còn mạnh dạn đầu tư ra nước ngoài trong nhiều lĩnh vực khác nhau, như bất động sản, khách sạn, nhà hàng. Tuy không biết số vốn mà Trần Thành đầu tư ở Singapore, Đài Loan, Hồng Kông là bao nhiêu, nhưng các nhà tài phiệt Chợ Lớn nói rằng, nó còn lớn hơn tài sản của Trần Thành ở Việt Nam.

Tại số nhà 118 trên con đường Hải Thượng Lãn Ông (Q.5, TP HCM) ngày nay, vào năm 1963, là nơi hình thành Công ty Thiên Hương của tỉ phú Trần Thành.

Bao nhiêu năm chí thú làm ăn, gây dựng sự nghiệp, ông chủ Trần Thành luôn tâm niệm đã là một nhà kinh doanh thì không cờ bạc, rượu chè, trai gái. Với Trần Thành, kinh doanh cũng giống như đi tu, không có chỗ cho những sa ngã.

Đáng tiếc, vốn dĩ là người cuồng công việc, đam mê phát triển kinh doanh, chinh phục thị trường, đến cuối cùng khi đã đi được hơn nửa đời người ông lại gục ngã trước diễn viên Đài Loan Thang Lan Hoa sắc nước hương trời từ Đài Loan sang Việt Nam giúp vui văn nghệ cho giới tài phiệt Chợ Lớn.

Tỷ phú Trần Thành thời trẻ và không ít những bóng hồng bên cạnh. (Ảnh: Dân Việt)

Cuộc gặp gỡ định mệnh khiến trái tim của ông chủ Trần Thành loạn nhịp, triết lý “Kinh doanh cũng giống như đi tu” lâu nay phút chốc bị dẹp qua một bên. Cả hai nhanh chóng đến với nhau, người vì nhan sắc, người vì vật chất. Chiều chuộng người đẹp hết lòng, của cải của ông chủ Trần Thành cũng lần lượt đội nón ra đi. Rồi họ chia tay, Trần Thành trượt dốc, sự nghiệp buông xuôi…

Sau khi chia tay với cô đào Thang Lan Hoa, Trần Thành thường qua lại Singarpore để làm ăn. Vốn là người rất mê tín, tại Singapore, ông ta là khách hàng ruột rà của một vị bốc sư, được dân địa phương phong tặng là “ông tiên”. Chính từ “ông tiên” này, đã  ráp nối cho Trần Thành dính líu với một phụ nữ bản xứ, sinh được một người con gái.Tuy nhiên, tình trường của tỷ phú hào hoa này vẫn chưa dừng lại ở đó. Mãi đến sau năm 1975, Trần Thành đi định cư nước ngoài, người ta mới dần thôi nhắc đến những chuyện tình của ông vua bột ngọt phong lưu năm nào. Nhà máy Thiên Hương trở thành nhà máy quốc doanh. Ngoài bột ngọt, nhà máy còn làm thêm sản phẩm bột canh nhưng dần dần chỉ còn tập trung vào mì ăn liền. Việc тнιếu đầu tư công nghệ mới đã khiến sản phẩm bột ngọt – vốn từng rất thành công trở nên ì ạch, mất dần thị phần vào tay bột ngọt ngoại nhập và cuối cùng không còn sản xuất nữa…

Ngọc My (T/H)